Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Phan_29

Q.2 - Chương 75: Nỗi Đau Rạch Lụa.

 

Cho dù chỉ trong chớp mắt giao phong đó, Hoàng Linh Vũ vốn nên mềm nhũn đợi xử lý lại đột nhiên giật bắn lên.

Y chống một tay lên thân cây, một tay rạch thẳng về hướng Đoàn Hầu Nhi. Y tích lũy tinh lực đã lâu, hơn nữa lại theo xu thế có đi không về. Giữa hai ngón tay ổn định kẹp một phiến thạc màu nâu đen, không quan tâm đến quyền đao của đối phương tấn công về hướng mình, chỉ cố sức rạch thẳng tới cổ đối phương.

Không kịp đề phòng, Đoàn Hầu Nhi chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy giữa hai ngón tay Hoàng Linh Vũ tựa hồ có kẹp thứ gì đó lớn cỡ đồng tiền, nhưng không biết đó là thứ gì. Vì Hoàng Linh Vũ bắn người lên rất đột ngột, hắn đã quen dùng quyền đao cũng chỉ rạch được một vết thương không nặng ở phần thắt lưng đối phương, còn chưa kịp bồi thêm một đao, ngón tay đối phương đã đưa tới cổ hắn, lập tức chính là cảm giác đau lạnh lẽo.

Nếu Đoàn Hầu Nhi cảnh giác thêm một chút, hoặc nếu hắn quen dùng trường đao binh như các loại đao thương kiếm kích, có lẽ Hoàng Linh Vũ trước khi thành công đắc thủ, đã bị Đoàn Hầu Nhi giết chết. Nhưng rất không may, sự thật chứng minh, vận khí của Đoàn Hầu Nhi không tốt.

Một tiếng xẹt vang lên__ Như tiếng rạch lụa, như tiếng suối phun.

Rạch lụa là phần cổ của Đoàn Hầu Nhi, động mạch cổ bị cắt đứt như rạch lụa, dứt khoát mau lẹ.

Suối phun là máu của Đoàn Hầu Nhi, dịch thể đỏ diễm phun ra như suối, bắn thẳng ra ngoài hai trượng.

Đoàn Hầu Nhi choáng váng, trừng trừng nhìn Hoàng Linh Vũ đã ngã ngồi lại gốc cây, thần tình hoảng loạn. Hắn thậm chí không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Hoàng Linh Vũ trào phúng nhếch miệng cười, Đoàn Hầu Nhi nếu giờ phút này còn không hiểu, thì vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu. Hắn đã không còn dư lực phản kích nữa.

Động mạch cổ chiếm địa vị rất quan trọng, chỉ cần là người sống ở hiện đại đều biết. Tại sao cảnh sát đặc nhiệm chỉ cần đánh mạnh vào phần động mạch cổ của kẻ côn đồ, rõ ràng không chảy máu nhưng lại lập tức ngất xỉu? Tại sao tiêm không khí vào trong tĩnh mạch, cho dù chỉ có nửa ống bọt khí, cũng sẽ khiến người ta tử vong? Đều là vì không cung cấp đủ máu cho não.

Đại não của nhân loại, là khí quan yếu đuối như thế.

Cho nên, khi động mạch cổ thông tới đại não bị cắt đứt, không cần nghĩ nhiều, người này sẽ không còn bất cứ lực tấn công nào nữa. Bất kể là sát thủ giết người như rạ, hay kẻ dã tâm cười nhạo nhân thế, bọn họ đầu tiên cũng đều chỉ là người.

Đoàn Hầu Nhi tựa hồ muốn giơ tay che lại chỗ bị chảy máu, nhưng cánh tay trở nên rất nặng nề, hắn chỉ nhấc lên được một nửa, ánh mắt đã trở nên tối sầm, cánh tay và mí mắt đều vô lực rũ xuống, cả người ngã lên mặt đất.

Hắn cho tới chết cũng không hiểu, tại sao bản thân rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, thế nhưng lại chết dễ dàng như thế.

Hắn cho tới chết cũng muốn lớn tiếng trách vấn ông trời, tại sao hắn liều mạng đuổi theo chủ nhân, dưới sự bảo hộ của chủ nhân liều mạng sống sót tới nay, lại chết không minh không bạch như thế!

Hắn mở lớn miệng, nhưng cuối cùng hơi thở ra lại chỉ có tiếng thở dốc tử vong, phẫn nộ của hắn, trách vấn của hắn, u sầu của hắn, một chút cũng không thể lộ ra ngoài. Hắn muốn chỉ lên trời hỏi cho rõ, nhưng không thể nào khống chế sự run rẩy của cơ thể. Thân thể đã không còn chịu ý chí của hắn khống chế nữa, hắn không còn sức lực gì nữa.

Nhân sinh của hắn, tại đây cuối cùng cũng chấm dứt co giật kịch liệt do mất máu.

Hoàng Linh Vũ nhìn vũ khí duy nhất trong tay, nhỏ bé không bắt mắt, là y dùng hai viên đá không bắt mắt gõ vào nhau tạo ra. Nhưng con người lại luôn quên mất, bọn họ thường xuyên sẽ bị những thứ trông vô cùng nhỏ bé đánh bại. Có lẽ, trong sự thay đổi của lịch sử biển cả nương dâu, lịch sử văn minh trước mắt do thượng cổ lưu lại, nhân lại trong thế tục ruồi nhặng bu quanh này mới là bộ phận nhỏ bé nhất.

Máu của Đoàn Hầu Nhi lan đi rất xa, trong sự co giật chuyển động của hắn, cũng đã khiến huyết dịch nóng bỏng bắn khắp người Hoàng Linh Vũ.

Y lại sống sót rồi.

Bất luận là mất mát chán nản thế nào, bất luận từng tổn thương phản bội ai, bất luận hối hận khó chịu khổ sở khó gánh thế nào, y chung quy vẫn sống. Trước mắt là từng tầng trở ngại, không có ai bầu bạn bên cạnh cũng vẫn có thể vượt qua. Có lẽ từ nay về sau sẽ như thế, cho đến trăm năm, cho đến chết tâm.

Tại sao lại có thể sinh tồn ngoan cường như thế? Không phải từ khi Diêm Phi Hoàng chết đi thì trái tim này đã nên nguội lạnh rồi sao?

Y giơ tay ra, nhìn huyết dịch nóng hổi tươi mới trên đó, tâm tình càng lúc càng trầm tĩnh. Sau đó, y đứng lên trong vũng máu đọng, dùng hai tay chống đỡ thân thể di động, không thèm nhìn tới Đoàn Hầu Nhi một cái.

Trình Bình vẫn đang nghiến răng nghiến lợi chống chọi lại sự tê cứng từng cơn của cơ thể, mong muốn đoạt lại quyền khống chế cơ thể từ trong sự tê liệt. Nhưng hiện tại cách thời gian một khắc công hiệu của dược vật còn xa, hắn chỉ có thể miễn cưỡng che lại vết thương ở vùng bụng. Người chết vì bị thương ở bụng hắn thấy rất nhiều, trừ do mất máu quá nhiều ra, ruột cũng có khả năng sẽ bị bụng chèn lách ra ngoài.

Máu của Đoàn Hầu Nhi bắn lên người hắn, hắn cũng làm như không thấy, không phải thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, mà là không rảnh quan tâm. Rất nhanh, huyết dịch đó đã trở nên ít ỏi, không còn tiếp tục chảy tới người hắn nữa, nhưng hắn lại càng cảm thấy không tốt. Vì hắn có thể cảm giác được, tù phạm đó đang tiếp cận hắn.

Hắn hiện tại, căn bản không có sức tự bảo vệ, người đang tiếp cận hắn đây từng bị giam vào ngục, hiện tại đã đoạt được tự do, người này muốn làm gì với hắn, hắn cũng không thể nào phản kháng.

……

Trình Bình mất đi ý thức rất lâu, sau đó cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tiếng lạt xạt nhỏ nhẹ bên tai vang lên rất rõ ràng, bên ngoài đang đổ mưa. Sau đó hắn mới phát giác, bản thân đang nằm trong một gian nhà đơn giản nhưng đủ để che gió tránh mưa. Một người nằm trong một góc khác của gian nhà nhỏ, trong gian nhà đốt một đốm lửa, đại khái là nhánh gỗ thông mới bẻ, tuy có thể giúp đỡ cho lửa cháy lớn, nhưng lại có vị khói gay mũi.

Nơi này rõ ràng là nhà nhỏ săn bắn nằm ở ngoại thành dành cho các thợ săn nghỉ tạm.

Trình Bình sợ hãi kinh hoảng, tiếp đó mò lên trên người, nhưng lại phát hiện thứ gì cũng đều bị đoạt di, một chút cũng không lưu lại.

Hoàng Linh Vũ nghe thấy tiếng vang bên này, ngẩng đầu nói: “Không muốn vết thương rách ra thì nằm yên.”

Trình Bình cảnh giác nhìn y, cảm xúc vô cùng khẩn trương. Bất cứ ai khi vừa tỉnh dậy sau đại thương, nhìn thấy một kẻ phi nhân trông thì điên nhưng kỳ thật không điên, bị điểm huyệt vẫn có thể hành động, không có vũ khí vẫn có thể giết người, mất xương đầu gối vẫn có thể chống đỡ bước đi, thì chắc chắn tâm tình đều không thể nào buông lỏng được, càng huống hồ còn là một tù phạm mà hắn từng giáo huấn.

Trình Bình vào tuổi hai mươi này, trong một ngày liên tiếp gặp phải quái sự, bất giác thống hận bản thân đa sự, sớm biết như thế, lúc đầu cứ sớm cho tên tù phạm này chết gọn lẹ thì hơn.

Hoàng Linh Vũ chế nhạo nhếch môi, lại cúi đầu tiếp tục giấc ngủ.

Trình Bình lúc này mới chậm rãi nhớ tới chuyện trước khi hôn mê…

Lúc đó hắn vốn nỗ lực tích lũy khí lực, chuẩn bị phóng tay đánh ra, không ngờ tù phạm này không để ý tới hắn, trèo qua đây giật lấy trường đao của hắn, tự mình đẻo một cây gậy, còn không chút khách khí lột hết tất cả dây thắt lưng, thắt lưng quần, băng quấn chân trên người Đoàn Hầu Nhi quấn lên gia cố hai đầu gối của mình. Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy tình cảnh không thể tin nổi__ y thế nhưng đứng lên, tuy phải chống gậy có chút mất sức.

Tù phạm này làm chuyện gì cũng rất mau lẹ, không đến nửa khắc đã hoàn thành những chuyện vừa kể, sau đó y chậm rãi lục tìm được một túi lương khô dược thương và độc dược trên người Đoàn Hầu Nhi, chậm rãi cũng tìm kiếm trên người hắn một phen, lột sạch y phục của Đoàn Hầu Nhi vắt khô, đem những thứ đó gói thành hành trang. Nghĩ nghĩ tựa hồ còn chưa tiêu khí, lại lột cả khố tử của Đoàn Hầu Nhi từ trong ra ngoài, khiến thi thể đó trở thành lõa thi hoàn toàn.

Hành động này khiến Trình Bình cảm thấy kinh tâm. Có câu người chết vi tôn, Đoàn Hầu Nhi tuy bất đồng ý kiến với hắn, nhưng chết rồi thì cũng thôi đi, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ báo nhất tiễn chi thù. Nhưng tù phạm này tâm địa nhỏ hẹp, tâm tư lang độc, thủ pháp nhanh lẹ, ngay cả người chết cũng không bỏ qua.

Hắn nào biết Hoàng Linh Vũ bị cái bang pháp y lão ô xấu xa ức hiếp quen rồi, thỉnh thoảng bị nhốt trong phòng chứa xác với mỹ kỳ danh là ‘thí luyện’. Một tuần đầu còn có chút ngủ không nổi, nhưng tuần thứ hai thì có thể nằm trên bàn giải phẫu trống rỗng an nhiên ngủ ngon, không còn nảy sinh ra tâm lý hoảng sợ gì nữa.

Trình Bình đang kinh ngạc, lại thấy Hoàng Linh Vũ dùng sức nhấc đại trảm đao của hắn, vói vào giữa hai chân Đoàn Hầu Nhi, thuần thục cực điểm cắt xuống khối thịt mềm ở giữa hai chân đó. Trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, lại lật ngược Đoàn Hầu Nhi lại, cò cưa vài đao trên phần mông trần trụi, lại cắt xuống hai khối thịt trắng trẻo, đều là dùng mũi đao chọc ra, ném vào trong ngoại y vừa lột xuống rồi tỉ mỉ gói lại.

Trình Bình xém chút thổ huyết, có câu người chết nhập thổ vi an, đám người làm sát thủ bọn họ cũng không dám trông mong đã rơi vào tay diêm la vương thì có cảnh ngộ tốt đẹp gì, nhưng điểm chú trọng duy nhất giống nhau__ đó chính là chết cũng phải chết hoàn hoàn chỉnh chỉnh, như vậy mới có thẻ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến âm gian địa phủ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chuyển thế đầu thai.

Tù phạm này lang độc bỉ ổi như thế, đây không phải là muốn Đoàn Hầu Nhi kiếp sau chỉ có thể làm thái giám sao! Huống hồ, còn cất giấu kỹ như thế làm gì, chẳng lẽ tù phạm này có sở thích thu thập những thứ đó sao?

Q.2 - Chương 76: Vững Tin Kỳ Lạ.

 

Ác mộng vẫn chưa kết thúc, Hoàng Linh Vũ cuối cùng chuyển lực chú ý tập trung trên người hắn, trường đao vói qua, so so ở giữa hai chân hắn.

Trình Bình tức đến mức hầu như muốn ngất đi, trong lúc đầu choáng não mông thì nghe thấy tù phạm đó nói: “Nếu ngươi không muốn thi thể của mình cũng trở nên giống hắn, thì ngoan ngoãn dẫn ta tìm một nơi có thể an thân.”

Trong câu nói này bao hàm hai tầng ý nghĩa: Đầu tiên, nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời, thì hắn sẽ bị tên tù phạm cùng hung cực ác này biến thành thi thể. Thứ hai, nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời, thì hắn sẽ bị tên tù phạm cùng hung cực ác này biến thành thi thể thiếu mất bộ vị quan trọng giống như Đoàn Hầu Nhi.

_____

Có câu là mười năm phong thủy luân lưu chuyển, còn đây mới có bảy tháng, hắn đã rơi vào trong tay kẻ lúc đầu bị hắn trừng trị. Có câu cái chết có lúc nặng tựa Thái Sơn, có lúc nhẹ như lông hồng, chết thành thế này, không phải là phong cách của Trình Bình hắn.

Thế là dưới tình huống trọng thương mất máu sắp sửa ngất đi, kinh hoảng phẫn nộ đến mức muốn thổ huyết, dưới tình trạng sau lưng bị chỉ một thanh trường đao, Trình Bình che chặt chỗ vết thương nỗ lực chống đỡ đi đến gian nhà của thợ săn mà hắn thỉnh thoảng mượn dùng. Sau đó hắn không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi, khi tỉnh lại chính là tình hình này.

Hoàng Linh Vũ hiện tại ngủ trong góc tường, nghe tiếng mưa bên ngoài, toàn thân trên dưới đau đớn mệt mỏi. Mưa bên ngoài vừa đổ không lâu, nhưng càng lúc càng lớn, cho dù y có độ lượng thế nào cuối cùng cũng phải tức giận, cảm thấy ông trời tựa hồ muốn đối chọi với y..

Sau khi đến gian nhà nhỏ này, Trình Bình liền hôn mê.

Y tìm được một lượng lớn cành thông lá thông bên ngoài đủ để sử dụng, nhóm một đống lửa. Y biết những đống lửa này khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của bọn Mộ Dung Nhuệ Việt, nhưng hiện tại không quan tâm được nhiều như thế. Hiện tại điều y phải làm, chính là nhất định phải cho Mộ Dung Bạc Nhai cơ hội tìm được y.

Nếu Mộ Dung Bạc Nhai không từ bỏ chuyện tìm kiếm y, thì khói do ba đống lửa lớn này tỏa ra, có thể chỉ dẫn hắn tìm tới nơi này.

Có thể đạt được mục đích hay không, Hoàng Linh Vũ không dám xác định trăm phần trăm. Mộ Dung Bạc Nhai kỳ thật cũng không có lý do phải làm gì cho y. Tính căn nguyên cội rễ, hai người chẳng qua chỉ là người từng sống cùng một thời gian, có lúc có thể uống rượu, có lúc có thể chuyện phiếm, có lúc có thể đánh nhau, nhưng rất ít khi tiếp xúc với tâm sự của đối phương, có lẽ không thể tính là bằng hữu.

Nhưng y lại có chút tin tưởng, vì trải nghiệm cùng nhau chống địch, vì những sự ăn ý không cần nói ra lời, vì địch nhân cùng chung trong ký ức.

Hoàng Linh Vũ nhớ, khi Đoàn Hầu Nhi và Mạc Am gặp riêng Mộ Dung Bạc Nhai, trước nay không cần phải quỳ. Thủ hạ của hắn trước giờ đều không xưng hô chữ chủ nhân, không tự xưng là nô tài. Hoàng Linh Vũ còn nhớ,sự kinh dị khi nghe thấy tiếng tiêu sát nửa năm trước, mà sau đó, y nhìn thấy Mộ Dung Bạc Nhai xuất hiện bên ngoài song cửa sổ dưới ánh trăng.

Có lẽ, Mộ Dung Bạc Nhai là tưởng niệm cuối cùng mà Diêm Phi Hoàng lưu lại cho y trên thế giới này, cũng là bảo đảm cuối cùng.

Y đang cược, cược chấp niệm của Mộ Dung Bạc Nhai, cũng đang cược chấp niệm của Diêm Phi Hoàng. Nếu Diêm Phi Hoàng tận tâm tận lực dạy dỗ Mộ Dung Bạc Nhai, vậy nhất định sẽ nói phương pháp truyền đạt tin tức cho hắn. Chẳng hạn như ý nghĩa của ba đống lửa, chẳng hạn như ý nghĩa của khí vị.

Nội y của Đoàn Hầu Nhi nhiễm đầy máu, bị y dùng để bao bọc. Ngoại y của Đoàn Hầu Nhi cũng dùng bao mấy khối thịt trên thi thể. Lúc này toàn bộ bị Hoàng Linh Vũ ném vào trong lửa.

Không bao lâu, tiếng vang nhỏ bé càng lúc càng lớn, vị thịt cháy khét cũng lan tràn trong không khí, bị gió núi thổi đi thật xa.

Người bên cạnh có lẽ cho rằng, ba đống lửa này là đống lửa của thợ săn dùng để nướng thịt, hoặc cho rằng, mùi thịt trong gió mang tới là hương khí thịt nướng, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai chắc sẽ biết ý nghĩa trong đó.

Ba đống lửa là tín hiệu cầu cứu trong thế giới tương lai nào đó, mùi thịt cháy và mỡ thông sẽ là mồi nhử tốt nhất thu hút kẻ địch…

____

Chỉ là tại sao phải đổ mưa, đống lửa bên ngoài bị dập tắt, không biết khói vừa rồi có ai chú ý thấy không, khí vị vừa rồi có truyền được tới nơi đủ xa không.

Hoàng Linh Vũ nhìn sắc trời bên ngoài gian nhà không giống sẽ sắp tạnh mưa, có chút chán nản nằm trở lại.

Trình Bình thấy Hoàng Linh Vũ không còn chú ý tới mình, cuối cùng không chịu nổi choáng váng hàn lạnh, lại ngủ mê đi.

Hắn không ngờ khi tỉnh lại, thế giới dường như đã đảo lộn, nếu không cũng sẽ không ngủ yên bình như thế.

Lần thứ hai khi hắn tỉnh lại, mưa nhỏ đi rất nhiều, trở thành rả rích rả rích liên miên không ngừng. Trình Bình đột nhiên ngồi dậy, không ngờ lập tức đầu choáng mắt hoa, trước mặt đầy sao kim, trong tai cứ ù ù ầm ầm như tiếng sấm, lập tức lại nằm xuống, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện vết thương của mình đã được xử lý rất tốt.

Mưa mùa hạ là mưa to, đến nhanh đi cũng nhanh, hiện tại vẫn chưa có vẻ dừng, tính ra lần ngủ này cũng không tốn bao lâu.

Đợi cơn choáng váng hơi trôi qua, Trình Bình mới ngẩng mắt tìm Hoàng Linh Vũ. Không ngờ y lại không có trong nhà, mà đang chống gậy, tựa bên ngoài cửa dưới mái hiên cỏ rơm bên ngoài.

Ngược ánh sáng, bóng dáng của y chiếm cứ trung tâm tầm nhìn của Trình Bình, cảm giác trái ngược rất lâu trước đây đã cảm thụ được trên người kẻ này lúc này lại nổi lên, Trình Bình không kìm được hỏi: “Ngươi không điên?”

Thân ảnh bên ngoài cửa không chút động đậy, chỉ nhìn ra thật xa, vô cùng chuyên chú.

“Không giết ta?”

“Ngươi giết Đoàn Hầu Nhi bằng cách nào?”

“Sao ngươi đứng lên được?”

Hoàng Linh Vũ đầu cũng không thèm quay lại hỏi: “Ngươi là ngủ nhiều hun đầu hay đã quen làm khảo tra bức hỏi, hiện tại còn nhiều lời như thế.” Giọng nói mang theo ý cười trêu chọc nhẹ nhõm.

“Lưu lại nơi này không sợ bị bọn họ tìm được?” Trình Bình không kìm được lại hỏi.

“Bọn họ?” Hoàng Linh Vũ hơi cảm thấy kỳ quái, lần này y quay đầu lại, sau đó mừng rơn, tựa hồ phát hiện thứ gì vô cùng hứng thú. “Ngươi là chỉ Mộ Dung Nhuệ Việt hay Mộ Dung Sí Diệm? Sao lại là ‘bọn họ’? Ngươi đã không còn xem bản thân mình là người của ‘bọn họ’ rồi sao?”

Trình Bình nhìn y, thoáng chốc tim đập mạnh thêm, không biết tại sao, nụ cười hiện tại của Hoàng Linh Vũ vô cùng nhẹ nhõm, so với nụ cười khổ sở hoặc trào phúng trước đây hoàn toàn khác nhau, cho dù trên mặt vẫn đầy bụi bặm máu tanh, cũng khiến người ta cảm thấy được sự nhẹ nhõm như gió xuân, đã xảy ra chuyện gì sao?

Bất giác hắn thống hận vết thương này, vì nó hắn không thể biết rõ được những gì diễn ra trong lúc hắn ngủ mê, rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ chuyện gì?

Đúng lúc này, trong tiếng mưa, bên ngoài truyền tới thanh âm trách mắng của một nữ tử: “Quả nhiên là thứ ăn trong nhòm ngoài nhà ngươi giết hầu tử!”

Nữ thanh này như cơn ác mộng, Trình Bình toàn thân chấn động, cố ngồi dậy. Thương thế của hắn vốn nặng, người bình thường sớm đã mất đi nửa cái mạng, cho dù kiên cường như hắn, cũng vì mất máu quá nhiều mà nhất thời choáng váng lăn xuống đất.

Đây chính là thanh âm của Mạc Xán, không biết từ lúc nào, thế nhưng đã đuổi tới nơi này, nhưng không biết tại sao chỉ có thể đứng từ xa la hét, mà không thể tới gần.

Trong lòng Trình Bình kêu khổ, có thủ vệ đó bị hắn đuổi về trước làm chứng, lại thêm vết thương trên người Đoàn Hầu Nhi tựa hồ đều là do trường đao của hắn tạo thành. Hơn nữa, phàm là người, đều sẽ không cho rằng tù phạm nửa sống nửa chết sẽ giết được hầu tử. Tình thế hiện tại, tội lỗi này nhất định là do hắn gánh.

Tiếp theo từ chỗ xa lại có một người cười nói. “Lão nữ nhân nhà ngươi thật nhiều lời, thôi tiếp tục đại chiến ba trăm hồi với ta đi!” Tiếng cười dài xuyên suốt không gian, âm thanh này là của Mộ Dung Bạc Nhai.

Trình Bình nhẹ chấn động, nhưng lại không thể chống đỡ thân thể. Hắn nhìn Hoàng Linh Vũ đã đổi tư thế dựa nghiêng lên khung cửa.

Dưới ánh trời dần rõ, gương mặt nhìn nghiêng của y mang theo nụ cười nhạt, tuy vì nghịch ánh sáng mà không thể nhìn rõ, nhưng không ngờ lại đẹp đến cực điểm, không phải là vẻ đẹp của gương mặt, mà là vẻ đẹp tràn đầy sinh cơ và hy vọng, mỹ lệ như liệt diệm trong suốt.

Hoàng Linh Vũ chú mục nhìn bóng dáng phi nhảy trên sườn núi đó. Dưới làn mưa rả rích không dứt, tiếng binh đao va đụng cũng rõ rệt vô cùng.

Mộ Dung Bạc Nhai thế nhưng đã đến, còn đến nhanh như thế, lần này cược thật lớn với vận mệnh, và y đã giành thắng lợi__ thắng lợi của y và Mộ Dung Bạc Nhai.

Q.2 - Chương 77: Tương Kiến Tại Đây.

 

Mộ Dung Bạc Nhai vốn đang ở thành bắc Lạc Bình thành tìm kiếm, khi đuổi tới vùng hoang sơn mà thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ Việt quen dùng để xử lý tội đồ, lại không thấy bóng dáng một ai. Hắn lập tức nảy sinh cảnh giác, nếu không phải đến chỗ này xử lý, nói không chừng có biến cố gì đó phát sinh, hoặc có lẽ tù phạm này thân phận đặc thù, bọn họ mới phải đem tới nơi khác an trí.

Tuy hy vọng mịt mù, nhưng lại cảm thấy có lẽ lần này người bị xử lý thật sự là Hoàng Linh Vũ. Càng nghĩ càng thấy bất an, liền nhớ tới báo cáo của thuộc hạ tối qua.

__ Người bị vác đi tướng mạo khác biệt Hoàng Linh Vũ rất lớn, chúng ta không truy theo.

__ Người đó tuy bị che kín diện mạo, nhưng xem dáng vẻ tóc hoa râm, rõ ràng đã quá bán trăm, thân hình cũng gầy yếu rất nhiều.

Hy vọng là y, lại không hy vọng là y.

Nếu là y, hơn nửa năm nay hắn chờ đợi cuối cùng cũng đến điểm kết. Nhưng nếu là y, thì đã trải qua những gì mới có thể khiến một người trở thành tang thương như thế. Nếu là y, thì giờ phút sai lầm lộ trình và trì hoãn đó, không biết sẽ phải gánh lấy kết quả thế nào, một khắc này, y có phải đã biến thành quỷ hồn dưới đao.

Mộ Dung Bạc Nhai không còn dám trì hoãn, triệu tập tất cả Côn ở phụ cận đó, chia ra tìm kiếm tung tích của tù phạm kia.

Bầu trời tối dần, cơn mưa nhanh chóng đổ xuống. Trong khu rừng ở thành đông khá xa, đàn chim bay luẩn quẩn, tựa hồ vì bị tầng mây nhanh chóng hạ xuống dọa sợ, nhưng lại vì cự ly cách quá xa, không nghe được bất cứ âm thanh gì. Mộ Dung Bạc Nhai khẽ suy ngẫm, tiếp theo hạ lệnh tìm về phía đó.

Những con chim này hỗn tạp bay loạn luẩn quẩn, trông không giống bị mưa bão dọa sợ. Thủ hạ của bốn hoàng tử Đại Yến có năng lực hơn người, nếu cố ý che giấu hành tung, thì khi hành tẩu qua sơn lâm cũng sẽ không khiến cầm điểu kinh sợ. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến cầm điểu bị hù dọa như thế?

Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Bạc Nhai và đám thủ hạ cuối cùng cũng đến được khu rừng thông ở đông thành. Xuyên qua tầng cây rậm rạp, khí tức máu tanh càng lúc càng nồng, mọi người đều ngưng khí cầm đao, để có thể tùy thời ứng phó với đột kích phát sinh. Nhưng khi xuyên qua khoảnh rừng rậm rạp, trước mặt đột nhiên sáng lên.

__

Chỉ thấy một thi thể trắng bóc nằm ngang giữa đám lá cây, trên mông còn có hai lỗ máu to bằng cái chén, hiển nhiên là bị kẻ hành hình có sở thích ác liệt cắt mất thịt mông.

Mộ Dung Bạc Nhai thầm thả lỏng, thở nhẹ một hơi, thi thể này da thịt săn chắc, thể hình cao to, cho dù nửa năm không gặp, cọng giá Hoàng Linh Vũ đó cũng không thể trở thành thế này.

Lúc này hắn đã yên tâm hơn phân nửa, cho dù khắp mặt đất là khối máu ngưng kết và dịch máu bết dính, cũng không cảm thấy chướng mắt. Xem ra thì tù phạm của lần ‘xử lý’ này cũng không phải là Hoàng Linh Vũ, vậy hắn còn phải đợi. Nghĩ tới đây, lại bắt đầu thất vọng.

Xuất phát từ thói quen, một người của Côn tiến tới kiểm tra thi thể đó. Mới vừa lật nó lên, vị Côn viên đó lập tức phát ra tiếng kinh hô, quay đầu gọi Mộ Dung Bạc Nhai lại.

Khi Mộ Dung Bạc Nhai vừa nhìn rõ diện mạo của thi thể đó, nhất thời cũng không dám tin tưởng. Thì ra chính là Đoàn Hầu Nhi!

Trong gió chợt truyền tới mùi thịt chín nướng khét, tuy đã rất nhạt, nhưng đích thật rõ ràng là nó. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, kinh giác nhìn lên đỉnh rừng thông, ba cột khói đang phiêu lên. Vì táng cây rậm rịt, ngược lại không dễ xác định phương vị. Đúng lúc này, trên khu rừng tựa như có cuồng phong thổi qua, thổi tan khói đi khắp nơi.

Nhất định là y.

Mộ Dung Bạc Nhai không biết nên sợ hay nên vui, nhưng có một chuyện phải khẳng định là, tuyệt đối phải mang y trở về.

Mạc Am tự động tản ra điều tra thám thính lúc này trở về, hắn cung kính bẩm báo: “Gần đây có tung tích theo hai hướng, một chỗ là hướng Lạc Bình thành, chỗ khác tiếp tục hướng đông. Xác định có vài tốp người trước sau từ Lạc Bình kinh đến chỗ này, sau đó lại đi về hướng đông.”

Hướng đông chính là hướng của ba cột khói đó, Mộ Dung Bạc Nhai hỏi: “Có bao nhiêu người đi về hướng đông?”

“Trước tiên có hai người đi qua, hai người đó tựa hồ đều bị thương, bên đường có vết máu nhỏ, bước chân nặng nề, hơn nữa còn có dấu vết chống gậy. Không lâu trước lại có một tốp người đuổi theo hướng đó, vì đuổi theo vội vàng, không kịp xóa sạch dấu vết trên đường, xem xét xác định có tổng cộng mười sáu người. Võ công, không yếu.”

Mộ Dung Bạc Nhai quay lại nhìn, bao gồm Mạc Am, xung quanh chỉ có chín người. Hắn lắc đầu nói: “Xem ra lần này, lại là lấy ít đấu nhiều.”

“Có can hệ gì chứ, dù sao chúng ta đều cứ như vậy riết quen rồi.” Một Côn viên cười ha ha, “Chỉ cần không có nội gian gian tế, chúng ta lấy ít đấu nhiều thì có gì phải sợ ai.”

Mộ Dung Bạc Nhai gật đầu, dưới chân đã dụng lực, thoáng chốc triển khai thân pháp đuổi theo hướng đông.

Trên mặt đột nhiên mát lạnh, là trời đổ mưa…

Mạc Xán vừa nhận được phi thư của Mộ Dung Nhuệ Việt lập tức truy tới.

Thì ra Mộ Dung Nhuệ Việt trời sinh tâm ngoan thủ lạt, đồng thời càng dễ hoài nghi, nếu chuyện có thể hoàn toàn nắm chắc thì hắn sẽ an tâm đến mức ngồi chờ kết quả, nhưng nếu có một chút khả năng biến hóa, hắn sẽ suy đi tính lại, hạ thủ trừ căn.

Thượng cổ di thư khẳng định là một biến số. Như tình thế thiên hạ hiện tại, tứ hoàng tử với Mộ Dung Nhuệ Việt chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nếu như có bất cứ ai có thể hiểu được nội dung trên Ảnh Liên lưỡng tập, tình thế này sẽ thoáng chốc sụp đổ. Tù phạm này tuy kiên quyết phủ nhận bản thân là Hoàng Linh Vũ, nhưng trong lòng Mộ Dung Nhuệ Việt vẫn có một chút ít không dám xác định. Vì thế, khi Trình Bình và Đoàn Hầu Nhi trước sau xuất phát vào núi, Mộ Dung Nhuệ Việt càng nghĩ càng không dám xác định, sau đó lại thấy thủ vệ phụ trách vác người trở về trước một bước, cuối cùng phi thư để Mạc Xán đi kết thúc công việc.

Còn về Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Nhuệ Việt tạm thời không muốn để hắn can thiệp vào chuyện này nữa, vì chuyện khoét xương gối nửa năm trước, Mộ Dung Sí Diệm gần đây tính khí càng lúc càng nóng nảy, nếu cứ tiếp tục như thế không phải là chuyện tốt.

Có phi thư chỉ thị nhiệm vụ và phương vị trọng yếu, Mạc Xán vốn cho rằng đây là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Đoàn Hầu Nhi đã chết, tử trạng cực thảm. Thân thể xích lõa nằm giăng ngang giữa cỏ, bộ vị trọng yếu bị mất, dường như là cố ý cảnh cáo, lại giống như thị uy.

Truy theo vết máu hai người khi ly khai để lại, còn có ba cột khói bắt đầu nổi lên trong không trung, Mạc Xán muốn tốc chiến tốc quyết, nhưng trời cao không chìu lòng người, nửa đường thì trời đổ mưa, xối sạch vết máu cũng xua tan cột khói. Người của Bằng Tổ tinh thông theo đuôi ám sát, nhưng tra xét hành tung lại không tinh tường như Côn Tổ. Mất đi vết máu và cột khói chỉ dẫn, hiện tại giống như ruồi nhặng mất đầu, qua rất lâu cuối cùng mới đến được một tòa núi nhỏ không cao không thấp. Mạc Xán nhìn lên trên, chỉ thấy trong sườn núi nghiêng nghiêng, tọa lạc một gian nhà mái rơm.

Lòng nàng ta đại hỷ, nhưng lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng băng phong kèm theo lãnh vũ ập tới. Trong thoáng chốc quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Bạc Nhai rất lâu không gặp xuất hiện trước mắt. Cùng lúc này, đội Côn viên đuổi theo đến nơi lập tức chia ra tứ phía, bắt đầu giao thủ với các thuộc hạ Bằng Tổ…

Hoàng Linh Vũ nghe thấy tiếng binh đao va chạm, cho nên y đi ra, cho nên y nhìn thấy. Dưới chân núi hơn mười bóng người đang chiến đấu. Cự ly quá xa, mưa vẫn không dứt, mà dù sao thị lực của y cũng không thể nhìn rõ những người đó rốt cuộc là ai.

Nhưng trong gió mưa không ngừng truyền tới tiếng la hét của bọn họ, số người tuy đông, nhưng y lại nghe được thanh âm quen thuộc. Trình Bình cũng vừa tỉnh lại vào lúc này, thương thế hắn vốn nặng, tổn thương chân nguyên, nhất thời không thể nào chú ý đến ác đấu bên ngoài.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .